Là hạnh phúc khi bên nhau nhưng lại là vô vàn những tổn
thương chằn chịt trong trái tim nhỏ bé của em.
Em đã từng
yêu anh rất nhiều, khi chấp nhận tình yêu của anh là em đã chấp những rủi ro sẽ
xảy đến. Em chấp nhận giao trái tim mình cho anh, vì yêu anh rất nhiều. Nhiều
người nói với em rằng đừng yêu bằng hết trái tim mình, hãy để lại cho mình một
đường lùi, vì nếu không trái tim em sẽ rỉ máu. Em đã tin anh sẽ không bao giờ
làm thế với em, sẽ không.....
Nhưng lòng
người là thứ khó đoán, anh cũng vậy, anh thay đổi vì người ấy nhưng vẫn không
buông bỏ em, anh làm em mệt mỏi khi phải chờ đợi anh với những lời nói dối ngọt
ngào.
Em vẫn luôn
thắc mắc 1 câu hỏi: anh còn yêu em không?
Rồi khi những
vết thương ngày một lớn hơn, sự dối trá ngày càng nhiều, em nhận ra đã đến lúc
mình phải buông bỏ. Chia tay anh trong niềm đau quá lớn. Những tổn thương đau đớn
không biết khi nào nguôi.
Nhưng em phát
hiện ra anh thật tàn nhẫn, anh muốn em là người sẽ kết thúc chuyện tình mình,
anh đổ lỗi tất cả là do em. Anh đi hỏi cưới người khác nhưng vẫn nói với em: “Anh
đi em vui lắm phải không?”. Có lẽ anh
đang chờ câu trả lời của em: “Phải, em vui lắm”. Để anh có thể thoải mái đến với
người khác mà không một chút vướng bận, không cón cảm giác tội lỗi....
Vốn dĩ yêu là
khổ nhưng con người ta vẫn chọn yêu. Rồi em cũng sẽ đứng lên mạnh mẽ, em sẽ để
anh thấy không có anh em vẫn sống tốt, thậm chí còn sống tốt hơn khi có anh.
Còn anh cũng hãy hạnh phúc với sự lựa chọn của anh.
0 nhận xét:
Post a Comment